Mỗi
khi đi xa, nhớ quê nhà Ân Tín, tôi thường nhớ đến những nơi gắn liền với tên
người: cầu Bà Cương, cầu Ông Lộc, bến Ba Cô, dốc Bà Quýt, vườn dừa Bà Khôi, ruộng
Bà Cả… Đôi khi lại nhớ đến những nơi không hề liên quan đến con người nhưng là
chứng nhân của quê hương: Cổ Thụ!
Hôm
nay, với tốc độ đô thị hóa nông thôn nhanh đến chóng mặt cùng với nó là sự mở
đường rộng thoáng khiến những cây cổ thụ đứng ven đường bị chặt phá không
thương tiếc. Tất cả chỉ còn lại cái tên. Cầu Bến Muồng nhưng cây Muồng không
còn nữa. Truông Cây Cầy mà cây Cầy đã vắng bóng. Dốc Me không còn cây Me da xù
xì như người già…Chỉ còn vài ba cây may mắn sót lại trên mãnh đất nửa phố nửa
quê.Tôi nói may mắn là có lý do, và sẽ nói rõ về chúng.