XUÂN
BIỆT
Rực
rỡ mai đào giữa tiết xuân
Tiễn
người giã biệt cõi hồng trần
Nghìn
trùng xa cách con tim nghẹn
Trăm
nỗi đau buồn nước mắt rưng
Hồn
bướm chênh chao ngày ngắn số
Thân
tằm chua chát buổi đa truân
Mà
đời vẫn thế êm đềm chảy
Rực
rỡ mai đào giữa tiết xuân.
HẠ NHỚ
Như
còn lãng đãng bóng hồng tươi
Giữa
tiếng ve than dậy đất trời
Lược
cũ săm soi làn tóc rối
Gương
xưa ngắm nghía giọt châu rơi
Nắng
hanh ngày đến tình thêm đượm
Sương
lạnh đêm về nhớ chẳng vơi
Cảnh
hạ trêu ngươi khoe nét đẹp
Khi
câu li biệt đã ngâm rồi!
THU
SẦU
Chênh
chếch đầu non bóng nguyệt tàn
Trời
giăng mây xám đón mùa sang
Còn
đây ngọn bút chưa khô mực
Mà
đấy tơ tằm đã đứt ngang
Giọt
nắng vô thường chao chát rụng
Men
nồng dâu bể ngậm ngùi than
Người
ơi, mây trắng về đâu đó
Để
một trời thu gió lộng tràn.
ĐÔNG
VỌNG
Trời
đất giao hòa nước trắng sông
Không
gian trầm mặc suốt mùa đông
Rong
rêu ngao ngán sầu tan hợp
Hoa
lá xôn xao khúc ấm nồng
Gió
sớm lưng trời đau buốt dạ
Mây
chiều đáy nước thắt se lòng
Tình
riêng mắt dõi bờ xa thẳm
Vọng
cố nhân hoài – Chuyện sắc không!
NVC