DẤU RIÊNG
Truyện ngắn Ngô Văn Cư
Thực
lòng, không một ai trong cơ quan nể phục mớ kiến thức vụn vặt, góp nhặt
của ông Dự trưởng phòng, nhưng bao giờ ông cũng là trung tâm của những
câu chuyện hoặc uyên bác hoặc đời thường. Từ câu chuyện phòng the đến
tình hình thế giới; từ lĩnh vực khoa học đến nghệ thuật; từ chính trị,
kinh tế đến văn hóa, xã hội… được ông đưa ra những dữ kiện rồi phân
tích, đánh giá say sưa. Thỉnh thoảng, một ai đó đế vào một câu khen
ngợi xuýt xoa, một câu hỏi vô thưởng vô phạt khiến ông thêm hưng phấn!
Đôi khi ông mơ màng kể về chuyện ngày xưa của ông, một đứa bé mười bốn,
mười lăm tuổi đã tham gia cách mạng, khi thì giao liên, khi thì tải
đạn, khiêng thương binh; nên khi Miền Nam hoàn toàn giải phóng, ông vừa
bước sang tuổi mười sáu công trạng đã đầy mình…. làm bao cặp mắt tròn
xoe thán phục.
Một lần, lão Thước bảo vệ xía vào:
-Tôi
cũng ở trong vùng giải phóng từ trước năm bảy lăm, cũng tham gia kháng
chiến… nhưng hát hò vui chơi là chính đâu có được khiêng thương, tải
đạn… Những người lớn tuổi thì tất cả đều cầm súng nhưng không phải ai
nhỏ tuổi cũng đều làm giao liên… Hồi ấy, tôi cũng có lần theo mấy anh
du kích ra tận chốt tiền phương nhưng chỉ để lượm tút đạn. Mấy anh đuổi
về, tôi không chịu về. Một anh rỉ vào tai tôi “Em hãy về báo với chú
Hai xã đội là chúng anh đã đến trận địa rồi, đây là nhiệm vụ quan trọng
giao cho em đó”. Tôi hãnh diện trở về và thường khoe là đã từng làm
công tác giao liên. Bây giờ nghĩ lại thấy tức cười.
Từ đó ông Dự không kể chuyện kháng chiến của ông nữa.